mùa hạ thoáng qua truyện full

Bạn đang xem: Mưa gió thoáng qua, tôi yêu em. Danh sách chương Linh Vũ Thiên Hạ Tiên Hiệp, Dị Giới, Huyền Huyễn 5 Đấu Phá yêu đương Khung Truyện Full - Đọc truyện online, hiểu truyện chữ, truyện hay. Trang web luôn update những cỗ truyện bắt đầu thuộc những thể loại Bạn đang đọc truyện Nếu Chỉ Là Thoáng Qua Chương 1 trên website Truyenfull.com. Hiện menu doc truyen. xứ Giang Nam lừng lẫy một thời,phong cảnh bốn mùa xuân, hạ, thu, đông đều đẹp như một bức tranh sơnthủy. Website Truyện Full - là trang đọc truyện chữ online hàng đầu Thể loại: truyện ngôn tình showbiz full, ngược nhẹ, HE . 28. Nhớ Mãi Không Muốn Quên. Tác giả: Đản Đản . Thể loại: truyện ngôn tình showbiz full, sủng, HE . 29. Mưa gió thoáng qua, tôi yêu em. Tác giả: Tình không Lam Hề . Thể loại: truyện ngôn tình showbiz full, nam chính thâm tình, HE Hạ Úc Huân kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông vừa tình cờ gặp gỡ. Khuôn mặt hắn đẹp trai, nụ cười dịu dàng mái tóc hơi vàng nắng chiều từ hành lang rơi vào người hắn, thuần khiết và tinh túy. Giống như hoàng tử trong truyện cổ tích. Tại sao lại cảm thấy khuôn mặt hắn dường như gặp qua ở đâu? Đặc biệt là màu tóc quen thuộc này. Đọc truyện ở TruyenYY để được cập nhật chương mới nhanh nhất. 6; Tải App. Đăng Truyện. Liên Hệ QTV. Truyện. Đề Cử. 12. Bình. 93. Nhân Vật. 2. Thêm. Danh Sách Chương (Đã Dịch Full) Chương mới lên trước. Truyện có 356 chương. 1. Mở đầu Gặp gỡ thoáng qua. 29. Khu vườn mùa hạ - Chương 14 (Hết) Hôm nay được nghỉ học thêm. Sướng thế!". Thứ Năm của tuần đầu tiên trong tháng Mười, vào giờ nghỉ trưa Wakabe nói. "Hình như bắt đầu từ ngày mai!". Yamashita và tôi im lặng gật đầu. Sau khi tan học, chúng tôi tập trung tại nhà H5 Ffcredit. 6 chương 51 lượt xem 3 người theo dõi 3 đề cử 0 Rated Thông tin truyện Mục lục 6 chương Điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi chính là được gặp cậu. Quãng thời gian qua, được ở cùng cậu tôi cảm thấy như bản thân đã dùng hết toàn bộ sự may mắn của cuộc đời mình. Lần này rời đi, dù tiếc nuối thế nào, dù đau lòng ra sao tôi vẫn sẽ chọn rời đi. Tôi không thể ích kỉ giữ cậu lại bên cạnh mình. Phong Ninh... tôi xin lỗi. Mèo đen Tổng số truyện2 Tổng số chương15 Số ngày hoạt động2,259 Theo dõi Ngôn Tình Nguồn Dịch giả 3Team 222,155 Hoàn Thành 070114 09/11/2020 Đánh giá từ 19 lượt Bạn đang đọc truyện Mùa Hạ Thoáng Qua của tác giả Minh Tiền Vũ Hậu. Trong truyện hot này, tác giả có nói, ký ức là không khí, tình yêu là khoảng cách giữa hai tòa thành. Đây không phải một cuốn tiểu thuyết hư cấu, mà là mối tình đầu chân thực thuộc về chính bản thân chúng ta, là thời thanh xuân thuần khiết đến mức khiến người khác sinh lòng ghen tị. Tình yêu ngôn tình hiện đại trong trẻo ngây ngô như vậy, khiến chúng ta mỗi khi nhớ về đều có cảm giác như được tắm mình trong ánh nắng lung linh giữa bầu trời xanh biếc. Năm ấy, Chương Viễn của thời cấp Ba tinh nghịch nhìn Hà Lạc nói "Này bạn gì ơi, ngẩng đầu cho người ta nhìn kỹ chút xem nào." Năm ấy, Chương Viễn nghiêng trái nghiêng phải tránh móng vuốt của Hà Lạc "Giờ đã là người của tớ rồi, có tròn hay dẹt cũng tùy tớ xử lý đúng không?"Năm ấy, Chương Viễn đứng suốt mười tám tiếng đồng hồ mới tới được Bắc Kinh, vô cùng mệt mỏi nói "Cô bé lười, em lại vừa mới ngủ dậy đấy à?"Năm ấy, Chương Viễn đưa bức ảnh của Hà Lạc Gia Uyển cho Hà Lạc "Anh vốn cho rằng, em sẽ trở thành nữ chủ nhân của nó."Năm mười sáu tuổi, trên đường tan học, Chương Viễn né đôi găng tay của Hà Lạc ném đến, cười mà nói “Lấy oán báo ơn, Hà Lạc, tớ nhớ cậu cả đời.”Rất nhiều năm sau, ở nơi đất khách, Chương Viễn của tuổi trưởng thành nhìn thẳng vào mắt Hà Lạc, nhấn từng chữ một “Hà Lạc, anh nhớ em cả đời, anh cũng muốn bên em cả đời.”Dứt khoát là thế, dũng cảm là thế, kiêu ngạo là thế, đến tiếng nức nở sau cùng cũng tràn ngập hơi ấm dịu dàng. Vậy nên, chúng ta cứ ngần ngừ chẳng chịu già đi, giống như cầm lên cuốn sách này rồi chỉ rón rén đọc từng chút, từng chút một. Vậy nên, trước khi chúng ta già đi, xin hãy nâng niu cất giữ cuốn sách này, giống như nâng niu cất giữ trong trái tim mình những ký ức của cả thời thanh xuân. Mùa Hạ Thoáng QuaTrọn bộ 30 tậpHà Lạc là một cô gái xinh đẹp, hoạt bát có thành tích học tập không được tốt nhưng lại tự tin nói rằng muốn thi vào một trường đại học có tiếng. Anh chàng học bá Chương Viễn giỏi giang, cao ngạo bị lay động bởi sự kiên nhẫn của Hà Lạc nên đã quyết định kèm cặp giúp cô tiến bộ. Hai người dần dần nảy sinh tình cảm, quyết tâm cùng nhau thi vào chung một trường đại học nhưng lại chẳng thành công. Không sợ thử thách của khoảng cách, cả hai một lòng hướng về nhau và hứa cùng nhau xây dựng tương lai. Những người bạn cùng lớp của họ, mỗi người cũng trải qua nhiều thử thách gian nan của sự trưởng thành. Chương Viễn không đậu đại học, quyết định tự mình gây dựng sự nghiệp để đáp ứng lời hứa với Lạc Lạc xây dựng tương lai nhưng cũng gặp không ít trắc trở. Do môi trường khác nhau và khoảng cách địa lý, tình cảm lứa đôi dần trở nên phai nhạt. Đứng trước chọn lựa cuộc sống họ sẽ làm thế nào đây? Nhiều năm sau, khi đã thành đạt, họ gặp lại nhau. Liệu cả hai có tìm thấy cảm xúc của thưở mới yêu ban đầu? Một câu chuyện tình yêu kéo dài 10 năm với bao ngăn cách trở khơi lại những kí ức về sự rung động đầu đời. Thể loại sủng, thanh xuân vườn trường, HEEditor Tịnh HảoSố chương 73 chương + 3 ngoại truyệnTớ chưa từng là công chúa của ai, kể cả cậu và cậu cũng không phải là chàng kỵ sĩ của ta giống như những ngọn cây có bộ rễ dài quấn chặt lấy nhai, giống như những tảng đá cheo leo làm chỗ dựa cho nhau."Mạng của tớ không có giá trị như vậy""Nhưng đối với tớ là vô giá"Một câu chuyện kể về tình yêu, cuộc sống của một học sinh tốt và cô nàng hư vườn trường đến đi làm, từ đồng phục đến áo vật chính Phương Huỳnh, Tưởng Tây Trì ┃ phối hợp diễn ┃ người khác Như Hà Lạc cứ nhớ mãi không quên một câu nói đơn giản của Chương Viễn "Hà Lạc, tớ nhớ cậu cả đời." Câu nói đó, là vô tình hay cố ý? Hay phải chăng từ lúc đó Chương Viễn đã muốn ở bên Hà Lạc cả đời? Thể loại Hiện đại, thanh xuân vườn trường, từ thanh xuân đến trưởng thành, gương vỡ lại lành, ngược, HE Độ dài 2 quyển 7 chương dài Tình trạng Hoàn - đã xuất bản và chuyển thể thành phim. "Cuộc đời mỗi người đẹp nhất là thời thanh xuân và càng đẹp hơn nữa khi thời thanh xuân ấy xuất hiện một bóng hình để ta nhung nhớ và yêu thương."* Chương Viễn và Hà Lạc đã nắm tay nhau đi qua thời niên thiếu, có lẽ đó là điều may mắn và hạnh phúc nhất của cô và anh trong những năm tháng thanh xuân mơ hồ. Kì nghỉ đông năm lớp 10, Hà Lạc tham gia lớp Toán nâng cao, cho dù cô không hề có hứng thú với bộ môn này. Động lực để cô đến lớp là cậu bạn cao ráo điển trai với đôi mắt sâu, sống mũi thẳng và khuôn cằm sắc nét. Đối với cô, đó là chàng trai có góc nghiêng đẹp nhất thế gian này. Học giỏi, điển trai, ga lăng, chơi thể thao tốt, Chương Viễn chính là "người trong mộng" của tất cả những cô gái đang ở độ tuổi mộng mơ. Chàng trai ấy thầm thương Hà Lạc, cô gái xinh xắn có nụ cười ấm áp như ánh nắng mặt trời. Học kì hai năm lớp 10, để được học chung lớp với Chương Viễn, Hà Lạc đã làm trái ý bố mẹ, chuyển sang học ban tự nhiên. Tuổi trẻ là thế, bồng bột và tùy ý, sẵn sàng chấp nhận vất vả khó khăn để được ở gần hơn với người trong lòng, dù chỉ một chút mà thôi. Chương Viễn thích Hà Lạc, mọi người xung quanh đều nói như vậy, nhưng Hà Lạc nhất định không tin. Hà Lạc thích Chương Viễn, tất cả mọi người đều biết, chỉ một mình Chương Viễn ngốc nghếch không nhận ra. Ở tuổi thanh xuân, chúng ta ngây ngô và khờ khạo, nhưng có dũng khí, cho dù không biết rõ tình cảm của đối phương, nhưng vẫn muốn thử đánh cược một lần. ""Vậy cậu đang nghĩ gì?” Hà Lạc tiếp tục hỏi. Chương Viễn hắng giọng, thong thả nói “Nghĩ giống cậu.” “Nếu tớ nói chúng ta nghĩ khác nhau thì sao?” Cô lẩm bẩm. “Vậy chắc chắn là cậu nghĩ nhầm rồi.” Chương Viễn trả lời vô cùng dứt khoát. “Tớ… luôn sợ tất cả chỉ là mình đơn phương.” Hà Lạc thấp giọng. "Thế mới nói cậu nghĩ nhầm rồi.” Chương Viễn cười. Xe lăn bánh qua trạm, hành khách người lên kẻ xuống, ồn ào huyên náo, chen chúc xô đẩy, rồi đẩy tay cô vào lòng bàn tay cậu." Chương Viễn và Hà Lạc đã hứa với nhau rằng sẽ cùng đến Bắc Kinh học đại học. Chương Viễn vốn là học sinh xuất sắc, thế nhưng năm đó lại sơ suất mà để lỡ tấm vé vào đại học Thanh Hoa. Sau đó, Hà Lạc đến Bắc Kinh học đại học, còn Chương Viễn ở lại quê nhà theo học tại đại học thành phố. Từ khi ấy, giữa hai người họ bắt đầu có khoảng cách và khoảng cách ấy cứ ngày một lớn dần... Thế rồi, họ xa nhau. Hôm ấy, Chương Viễn nói với Hà Lạc "Chia tay đi, anh không phải kiểu người mà em muốn." Hôm ấy, Hà Lạc đứng ngẩn ngơ dưới tuyết nửa tiếng đồng hồ, cơ thể lạnh như sắp đông cứng, cái lạnh âm 30 độ làm run rẩy cả trái tim. Thật ra, Chương Viễn nói lời chia tay không phải vì anh không còn yêu cô nữa. Anh rời xa Hà Lạc, là bởi anh cảm thấy tự ti, anh sợ rằng tương lai cô sẽ vì anh mà chịu khổ, sợ rằng mình không thể đem lại cho Hà Lạc cuộc sống sung túc, bình yên. Có đôi khi, hai người xa nhau không phải vì hết yêu, mà là bởi yêu nhau quá nhiều. Học xong đại học, Hà Lạc quyết định sang Mĩ để học thạc sĩ. Thật ra, cô vẫn luôn chờ đợi một lời níu kéo từ anh, nhưng liệu cô có thể chần chừ thêm bao nhiêu lâu nữa? Đến khi Chương Viễn có đủ dũng khi để níu lấy tay cô, thì mọi thứ đã quá muộn màng. "Hà Lạc, cho anh một cơ hội nữa đi. Ở lại đi em!" "Ở lại ư? Anh gia trưởng thật! Nếu anh đã nói trong kế hoạch tương lai của mình có em, vậy xuất ngoại với em được chứ?" "Lẽ nào em muốn đưa anh đi theo visa F2?" "Sao không được? Nhưng liệu anh có thể buông bỏ sự nghiệp đã đi vào quỹ đạo của anh hay không? Chương Viễn không lên tiếng. Hà Lạc cười nhạt " Em cũng không thể từ bỏ tương lai của mình. Em phải nỗ lực mới giành được cơ hội này, không thể đồng cam cộng khổ bước vào đời thì hãy quên nhau đi." "Tại sao? Tại sao chúng ta không thể đồng cam cộng khổ bước vào đời? Bốn năm, năm năm, bao nhiêu năm cũng được, anh có thể đợi em về." "Em có nói sẽ trở về đâu? Cuộc đời quá rộng lớn, chúng ta lạc mất nhau rồi, anh vẫn chưa hiểu sao?" Chúng ta lạc mất nhau rồi, anh vẫn chưa hiểu sao? ****** Cuộc sống của Hà Lạc ở Mĩ rất tốt, thoải mái và tự do, nhưng bóng hình của Chương Viễn vẫn luôn vương vấn trong lòng cô. Để rồi khi gặp được Phùng Tiêu, Hà Lạc đã vô thức muốn xích lại gần anh hơn một chút. Bởi vì, người đàn ông ấy có đường viền xương hàm giống hệt Chương Viễn của cô, góc cạnh hơn người phương Đông, nhưng so với người phương Tây lại dịu dàng hơn vài phần. Khi Chương Viễn gặp lại Hà Lạc, cả hai đều đã có những hướng đi của riêng mình. Anh và cô đã không còn là những cô cậu thiếu niên vô tư của ngày ấy, không còn coi đối phương là cả bầu trời. Giờ đây, đã có một người đàn ông khác tình nguyện che mưa chắn gió cho cô. Giờ đây anh và em đều có tất cả, nhưng không còn là tất cả của nhau nữa rồi. Hà Lạc đã trở thành bạn gái của Phùng Tiêu. Phùng Tiêu rất yêu Hà Lạc, ở bên người đàn ông ấy, cô cảm thấy rất bình yên. Nhưng liệu cô có yêu anh không? Hay chỉ đang cố tìm kiếm nơi anh bóng hình của một người trong quá khứ? Phùng Tiêu thật sự rất đáng thương, anh biết trong lòng cô luôn vấn vương một bóng hình, nhưng vẫn cố chấp ở bên cô. Để rồi khi người đàn ông kia chấp nhận vì cô mà buông bỏ đi sự nghiệp đã đi vào quỹ đạo, thì tất cả những nỗ lực của anh đều chẳng còn nghĩa lí gì. "Dù anh từng làm những gì trong quá khứ và cố gắng đến đâu trong tương lai cũng đều không thể giữ em ở lại, đúng không? Hà Lạc, em yêu anh không?" "Em rất biết ơn những điều anh đã làm vì em." "Anh đang hỏi, em có yêu anh không? Hay em có từng yêu anh không?" Hà Lạc im lặng. "Em đâu cần thành thật thế?" Phùng Tiêu cười khổ "Tới lúc này rồi em cũng không chịu lừa gạt anh một chút, an ủi anh một chút?" Với tính cách của Hà Lạc, mình đã cho rằng cô sẽ chọn Phùng Tiêu. Ấy vậy mà cuối cùng cô lại trở về bên Chương Viễn, từ trước đến giờ cô luôn lí trí, bây giờ cô muốn thử bồng bột một lần. ****** "Mùa hạ thoáng qua" là một câu chuyện rất chân thực, rất gần gũi, thân quen. Chúng ta sẽ thấy được hình bóng của bản thân qua từng hành động vụng về của Hà Lạc, vì một người mà tới lớp học thêm, vì một câu nói của người trong lòng mà nhớ mãi. Như Hà Lạc cứ nhớ mãi không quên một câu nói đơn giản của Chương Viễn "Hà Lạc, tớ nhớ cậu cả đời." Câu nói đó, là vô tình hay cố ý? Hay phải chăng từ lúc đó Chương Viễn đã muốn ở bên Hà Lạc cả đời? Nhưng không phải ai cũng may mắn như Hà Lạc, được người thương đáp lại tình cảm của mình. Nếu như vậy, chúng ta sẽ giống với Châu Ninh Lị nhiều hơn, thầm yêu nhưng không dám nói, sợ mất luôn cả tình cảm bạn bè. "Tôi biết trái tim cậu đề phòng người khác, biết chỉ khi đối đầu gay gắt mới có đủ dũng khí nhìn thẳng vào cậu. Sùng bái cậu như thần tượng, tình yêu lặng thầm thời thiếu nữ kết thúc thật nhanh khi hạnh phúc ngọt ngào ập đến. Nhưng chỉ có tôi không nỡ tạm biệt quá khứ, một mình đau khổ trước nỗi đau của cậu, lại sợ người khác cười nhạo tôi yêu đơn phương trong vô vọng." Châu Ninh Lị yêu Chương Viễn, không hề sai, anh là chàng trai xứng đáng có được tình cảm của tất cả các cô gái. Dứt khoát từ chối tất cả những cô gái xung quanh, trong mắt chỉ có duy nhất một người. Cô ấy khẽ cong khóe môi, cả thế giới đều sẽ mỉm cười. Trong lòng anh, cô ấy là vầng mặt trời lấn át tất cả các vì sao. Chứng kiến một chàng trai xuất chúng yêu một người đầy nhiệt thành và đậm sâu như thế, bất cứ cô gái nào cũng sẽ động lòng. Mối tình của Chương Viễn và Hà Lạc kéo dài từ thời niên thiếu ngây ngô đến khi trưởng thành, chín chắn. Ngỡ rằng sẽ chằng bao giờ chia xa, thế mà vẫn đôi người đôi ngả, ngỡ rằng đã vĩnh viễn để lỡ nhau, cuối cùng vẫn có thể bên nhau trọn đời. Một cái kết trọn vẹn cho một tình yêu nảy sinh từ những ngày niên thiếu, thật khiến người đọc không khỏi ước ao! ****** Chú thích "..." Trích từ truyện, đã được chỉnh sửa để phù hợp với bài review. "..."* Trích "Tuổi xuân của em, tòa thành của anh"- Hồng by Thiên Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Bìa Lương Tiệp Dư *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa Cre Google/Huaban anhnguyenflypro Thành viên tích cực Tham gia 21/8/2018 Bài viết 692 Đã được thích 3 Điểm thành tích 18 MÙA HẠ THOÁNG QUA Tác giả Minh Tiền Vũ Hậu Thể loại Hiện đại, thanh xuân vườn trường, từ thanh xuân đến trưởng thành, gương vỡ lại lành, ngược, HE Độ dài 2 quyển 7 chương dài Tình trạng Hoàn - đã xuất bản và chuyển thể thành phim. Link đọc ****** "Cuộc đời mỗi người đẹp nhất là thời thanh xuân và càng đẹp hơn nữa khi thời thanh xuân ấy xuất hiện một bóng hình để ta nhung nhớ và yêu thương."* Chương Viễn và Hà Lạc đã nắm tay nhau đi qua thời niên thiếu, có lẽ đó là điều may mắn và hạnh phúc nhất của cô và anh trong những năm tháng thanh xuân mơ hồ. Kì nghỉ đông năm lớp 10, Hà Lạc tham gia lớp Toán nâng cao, cho dù cô không hề có hứng thú với bộ môn này. Động lực để cô đến lớp là cậu bạn cao ráo điển trai với đôi mắt sâu, sống mũi thẳng và khuôn cằm sắc nét. Đối với cô, đó là chàng trai có góc nghiêng đẹp nhất thế gian này. Học giỏi, điển trai, ga lăng, chơi thể thao tốt, Chương Viễn chính là "người trong mộng" của tất cả những cô gái đang ở độ tuổi mộng mơ. Chàng trai ấy thầm thương Hà Lạc, cô gái xinh xắn có nụ cười ấm áp như ánh nắng mặt trời. Học kì hai năm lớp 10, để được học chung lớp với Chương Viễn, Hà Lạc đã làm trái ý bố mẹ, chuyển sang học ban tự nhiên. Tuổi trẻ là thế, bồng bột và tùy ý, sẵn sàng chấp nhận vất vả khó khăn để được ở gần hơn với người trong lòng, dù chỉ một chút mà thôi. Chương Viễn thích Hà Lạc, mọi người xung quanh đều nói như vậy, nhưng Hà Lạc nhất định không tin. Hà Lạc thích Chương Viễn, tất cả mọi người đều biết, chỉ một mình Chương Viễn ngốc nghếch không nhận ra. Ở tuổi thanh xuân, chúng ta ngây ngô và khờ khạo, nhưng có dũng khí, cho dù không biết rõ tình cảm của đối phương, nhưng vẫn muốn thử đánh cược một lần. ""Vậy cậu đang nghĩ gì?” Hà Lạc tiếp tục hỏi. Chương Viễn hắng giọng, thong thả nói “Nghĩ giống cậu.” “Nếu tớ nói chúng ta nghĩ khác nhau thì sao?” Cô lẩm bẩm. “Vậy chắc chắn là cậu nghĩ nhầm rồi.” Chương Viễn trả lời vô cùng dứt khoát. “Tớ… luôn sợ tất cả chỉ là mình đơn phương.” Hà Lạc thấp giọng. "Thế mới nói cậu nghĩ nhầm rồi.” Chương Viễn cười. Xe lăn bánh qua trạm, hành khách người lên kẻ xuống, ồn ào huyên náo, chen chúc xô đẩy, rồi đẩy tay cô vào lòng bàn tay cậu." Chương Viễn và Hà Lạc đã hứa với nhau rằng sẽ cùng đến Bắc Kinh học đại học. Chương Viễn vốn là học sinh xuất sắc, thế nhưng năm đó lại sơ suất mà để lỡ tấm vé vào đại học Thanh Hoa. Sau đó, Hà Lạc đến Bắc Kinh học đại học, còn Chương Viễn ở lại quê nhà theo học tại đại học thành phố. Từ khi ấy, giữa hai người họ bắt đầu có khoảng cách và khoảng cách ấy cứ ngày một lớn dần... Thế rồi, họ xa nhau. Hôm ấy, Chương Viễn nói với Hà Lạc "Chia tay đi, anh không phải kiểu người mà em muốn." Hôm ấy, Hà Lạc đứng ngẩn ngơ dưới tuyết nửa tiếng đồng hồ, cơ thể lạnh như sắp đông cứng, cái lạnh âm 30 độ làm run rẩy cả trái tim. Thật ra, Chương Viễn nói lời chia tay không phải vì anh không còn yêu cô nữa. Anh rời xa Hà Lạc, là bởi anh cảm thấy tự ti, anh sợ rằng tương lai cô sẽ vì anh mà chịu khổ, sợ rằng mình không thể đem lại cho Hà Lạc cuộc sống sung túc, bình yên. Có đôi khi, hai người xa nhau không phải vì hết yêu, mà là bởi yêu nhau quá nhiều. Học xong đại học, Hà Lạc quyết định sang Mĩ để học thạc sĩ. Thật ra, cô vẫn luôn chờ đợi một lời níu kéo từ anh, nhưng liệu cô có thể chần chừ thêm bao nhiêu lâu nữa? Đến khi Chương Viễn có đủ dũng khi để níu lấy tay cô, thì mọi thứ đã quá muộn màng. "Hà Lạc, cho anh một cơ hội nữa đi. Ở lại đi em!" "Ở lại ư? Anh gia trưởng thật! Nếu anh đã nói trong kế hoạch tương lai của mình có em, vậy xuất ngoại với em được chứ?" "Lẽ nào em muốn đưa anh đi theo visa F2?" "Sao không được? Nhưng liệu anh có thể buông bỏ sự nghiệp đã đi vào quỹ đạo của anh hay không? Chương Viễn không lên tiếng. Hà Lạc cười nhạt " Em cũng không thể từ bỏ tương lai của mình. Em phải nỗ lực mới giành được cơ hội này, không thể đồng cam cộng khổ bước vào đời thì hãy quên nhau đi." "Tại sao? Tại sao chúng ta không thể đồng cam cộng khổ bước vào đời? Bốn năm, năm năm, bao nhiêu năm cũng được, anh có thể đợi em về." "Em có nói sẽ trở về đâu? Cuộc đời quá rộng lớn, chúng ta lạc mất nhau rồi, anh vẫn chưa hiểu sao?" Chúng ta lạc mất nhau rồi, anh vẫn chưa hiểu sao kết hôn sai lầm? ****** Cuộc sống của Hà Lạc ở Mĩ rất tốt, thoải mái và tự do, nhưng bóng hình của Chương Viễn vẫn luôn vương vấn trong lòng cô. Để rồi khi gặp được Phùng Tiêu, Hà Lạc đã vô thức muốn xích lại gần anh hơn một chút. Bởi vì, người đàn ông ấy có đường viền xương hàm giống hệt Chương Viễn của cô, góc cạnh hơn người phương Đông, nhưng so với người phương Tây lại dịu dàng hơn vài phần. Khi Chương Viễn gặp lại Hà Lạc, cả hai đều đã có những hướng đi của riêng mình. Anh và cô đã không còn là những cô cậu thiếu niên vô tư của ngày ấy, không còn coi đối phương là cả bầu trời. Giờ đây, đã có một người đàn ông khác tình nguyện che mưa chắn gió cho cô. Giờ đây anh và em đều có tất cả, nhưng không còn là tất cả của nhau nữa rồi. Hà Lạc đã trở thành bạn gái của Phùng Tiêu. Phùng Tiêu rất yêu Hà Lạc, ở bên người đàn ông ấy, cô cảm thấy rất bình yên. Nhưng liệu cô có yêu anh không? Hay chỉ đang cố tìm kiếm nơi anh bóng hình của một người trong quá khứ? Phùng Tiêu thật sự rất đáng thương, anh biết trong lòng cô luôn vấn vương một bóng hình, nhưng vẫn cố chấp ở bên cô. Để rồi khi người đàn ông kia chấp nhận vì cô mà buông bỏ đi sự nghiệp đã đi vào quỹ đạo, thì tất cả những nỗ lực của anh đều chẳng còn nghĩa lí gì. "Dù anh từng làm những gì trong quá khứ và cố gắng đến đâu trong tương lai cũng đều không thể giữ em ở lại, đúng không? Hà Lạc, em yêu anh không?" "Em rất biết ơn những điều anh đã làm vì em." "Anh đang hỏi, em có yêu anh không? Hay em có từng yêu anh không?" Hà Lạc im lặng. "Em đâu cần thành thật thế?" Phùng Tiêu cười khổ "Tới lúc này rồi em cũng không chịu lừa gạt anh một chút, an ủi anh một chút?" Với tính cách của Hà Lạc, mình đã cho rằng cô sẽ chọn Phùng Tiêu. Ấy vậy mà cuối cùng cô lại trở về bên Chương Viễn, từ trước đến giờ cô luôn lí trí, bây giờ cô muốn thử bồng bột một lần. ****** "Mùa hạ thoáng qua" là một câu chuyện rất chân thực, rất gần gũi, thân quen. Chúng ta sẽ thấy được hình bóng của bản thân qua từng hành động vụng về của Hà Lạc, vì một người mà tới lớp học thêm, vì một câu nói của người trong lòng mà nhớ mãi. Như Hà Lạc cứ nhớ mãi không quên một câu nói đơn giản của Chương Viễn "Hà Lạc, tớ nhớ cậu cả đời." Câu nói đó, là vô tình hay cố ý? Hay phải chăng từ lúc đó Chương Viễn đã muốn ở bên Hà Lạc cả đời? Nhưng không phải ai cũng may mắn như Hà Lạc, được người thương đáp lại tình cảm của mình. Nếu như vậy, chúng ta sẽ giống với Châu Ninh Lị nhiều hơn, thầm yêu nhưng không dám nói, sợ mất luôn cả tình cảm bạn bè. "Tôi biết trái tim cậu đề phòng người khác, biết chỉ khi đối đầu gay gắt mới có đủ dũng khí nhìn thẳng vào cậu. Sùng bái cậu như thần tượng, tình yêu lặng thầm thời thiếu nữ kết thúc thật nhanh khi hạnh phúc ngọt ngào ập đến. Nhưng chỉ có tôi không nỡ tạm biệt quá khứ, một mình đau khổ trước nỗi đau của cậu, lại sợ người khác cười nhạo tôi yêu đơn phương trong vô vọng." Châu Ninh Lị yêu Chương Viễn, không hề sai, anh là chàng trai xứng đáng có được tình cảm của tất cả các cô gái. Dứt khoát từ chối tất cả những cô gái xung quanh, trong mắt chỉ có duy nhất một người. Cô ấy khẽ cong khóe môi, cả thế giới đều sẽ mỉm cười. Trong lòng anh, cô ấy là vầng mặt trời lấn át tất cả các vì sao. Chứng kiến một chàng trai xuất chúng yêu một người đầy nhiệt thành và đậm sâu như thế, bất cứ cô gái nào cũng sẽ động lòng. Mối tình của Chương Viễn và Hà Lạc kéo dài từ thời niên thiếu ngây ngô đến khi trưởng thành, chín chắn. Ngỡ rằng sẽ chằng bao giờ chia xa, thế mà vẫn đôi người đôi ngả, ngỡ rằng đã vĩnh viễn để lỡ nhau, cuối cùng vẫn có thể bên nhau trọn đời. Một cái kết trọn vẹn cho một tình yêu nảy sinh từ những ngày niên thiếu, thật khiến người đọc không khỏi ước ao! ****** Chú thích "..." Trích từ truyện quyến luyến, đã được chỉnh sửa để phù hợp với bài review. "..."* Trích "Tuổi xuân của em, tòa thành của anh"- Hồng Cửu. Xem thêm các chủ đề tạo bởi anhnguyenflypro Các chủ đề tương tự - Review Truyện Sói Đến Rồi - Tác Giả Loan - Cùng Review Truyện Ngôn Tình Full Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu - Review Truyện Từng Có Một Người, Yêu Tôi Như Sinh Mệnh Cùng - Review Truyện Mùa Xuân Khát Khao Làm Anh Đào Nở Rộ - Review Truyện Cây Khô Gặp Mùa Xuân Chia sẻ trang này

mùa hạ thoáng qua truyện full